Vốn xưa anh ở trên trời
Dứt dây rớt xuống làm người trần gian
Khi xưa anh vẫn đi hàn
Là nghề truyền kiếp tông đàng nhà ta
Anh hàn từ nồi bảy nồi ba
Bắt cô mười tám đem ra cũng hàn
Cô nầy to lỗ tổn than
Đồng đâu mà đỏ cho dàn lỗ ni
Hết đồng thì pha thêm chì
Anh hàn chín tháng, cô thì thụ thai
Sinh được một đứa bé trai
Về sau giống bố gặp ai cũng hàn!