Trong vườn hạnh bướm reo hoa nở
Ngoài ao sâu vịt lội bèo chao
Ngẫm sự tình thảm thiết biết chừng mô
Yêu nhau không biết ngày nào cho hết yêu
Vắng mặt người trong dạ buồn hiu
Nhứt nhựt bất kiến chín chiều ruột đau
Nhớ hồi mô nguyện cùng sinh tử có nhau
Khi mạnh lành có thiếp lúc ốm đau có chàng
Ở cho chung thuỷ vẹn toàn
Loan ôm lấy phụng phụng bồng lấy loan
Rủi ai thác xuống suối vàng
Mình cũng nguyện xin ôm cái hồn vàng trở lên
Một ngày cũng nghĩa không quên
Huống chi mình đã kết tóc xe tơ nên vợ chồng
Lòng chàng thương thiếp thiếp có biết không
Dù cho cực khổ vợ chồng mình nệ chi
Ta hết lòng với bạn phen ni
Rồi trời cao cũng thấu huống chi là người
Bởi vì hai ta thương chín nhớ mười
Dù lâm vòng cực khổ ta vẫn tươi cười như xưa
Dù ăn hột muối dĩa dưa
Dù áo rách em cũng đợi vải ta sưa anh cũng chờ
Cũng như nước cờ đương vây
Hai đứa ta ăn ở như bát nước đầy
Tình đó anh không phụ nghĩa đây em không phàng
Mặc cho ai họ bôi lọ ngâm than
Thì ta cứ giữ một đàng cho thẳng băng
Em nguyền nương trắp đỡ khăn
Anh nguyền nhịn đói không ăn mà thề
Mai chiêu trọn đạo phu thê
Nhớ nhau hai chữ lời thề đừng quên.
Trót đà ngọc ước vàng thề
Dẫu rằng cách trở sơn khê cũng liều.


Ghi chú: Nhứt nhựt bất kiến: Một ngày không gặp mặt; 2 Trắp: Cái hòm nhỏ làm bằng gỗ, sơn son thếp vàng, ngày xưa các học trò, nho sĩ dùng để đựng giấy bút sách vở.