Ta trông bạn bâng khuâng những nhớ (2)
Bạn trông ta bỡ ngỡ từ đây
Thở than khôn xiết niềm tây
Bạn ơi có biết nông nổi này cho ta
Kể từ ngày em rời bước chân ra
Nhìn nhau giọt lệ nhỏ sa hai hàng
Vịnh Hà Châu cuốc khóc oang oang
Khóc than cho bấy lòng nàng đau thương
Dời chân bước thẳng ra vườn
Thấy cây xàu lá xụ nhành hương tả tơi
Khiến cho mạch máu tình khôn xiết đầy vơi
Khi thương trầm thống mở lời không ra
Em buồn tình ra dạo vườn hoa
Thấy hoa tàn cúc rụi đọt lan già ngả nghiêng
Khăn cho ta tang tóc nỗi phiền
Mảnh gương thề còn đó bạn hiền đi đâu?