Ta thương người thời cũng như không
Phòng loan lẻ bạn má hồng phôi pha
Chưn trời gió thổi xa xa
Dây ái tình ai ràng buộc cho ta dựa kề
Non sông có một lời thề.
Đèn loan soi sáng dựa kề tới lui
Bởi trời làm ngọn nước không xuôi
Nên đôi ta không tới tới lui không thường
Tặng bức thơ này cặn kẽ người thương đuôi đầu
Ngọc còn ẩn bóng cây dâu
Thủy lui về Đông Hải biết đâu mà ta tầm
Ớ người ơi ta thương người càng ngày càng nhiễm càng thâm