Tôi Đà Phật, nàng A men,
Hai ta tôn giáo cách hai miền xa xăm.
Bỗng đâu gió bão mưa dầm,
Để tôi buộc mối đồng tâm với nàng.
Thế là đeo lấy dở dang,
Bỏ nhau chẳng được, sang ngang không thuyền.
Biết rằng duyên lỡ làng duyên,
Trăm năm để lại một thiên hận tình.
Bảo cho những kẻ đầu xanh,
Đến nơi đến tháng cầu kinh thì cầu.
Đừng mơ những việc đâu đâu,
Mà vương phải kiếp cú sầu vạn niên.