Sanh ra ta đứng làm người
Trời cho ta biết khác loài vô tri
Lọt lòng xưa chửa biết gì
Nay ta khôn lớn, phải suy cho rành
Nhờ ai nên mới có mình
Mẹ cha sinh dưỡng công trình xiết bao.
Ơn này sánh với trời cao
Tấm lòng ta dám lúc nào lãng quên?
Tập sao cho đặng con hiền
Để cho cha mẹ khỏi phiền vì ta
Một lòng phép tắc nết na
Biết sợ biết kính mới là đạo con