Ngày ngày ăn bát cơm rang
Ăn con tép mại dạ càng long đong.
Chim sầu cất cánh bay rông
Em nhớ nhân ngãi dốc lòng ra đi
Chàng đừng trách em ăn ở bất nghì
Cha cầm mẹ giữ chẳng đi được nào
Chàng đi vực thẳm non cao
Em mong tìm vào đến núi Tản Viên.
Bao giờ lở núi Tản Viên
Cạn sông Tô Lịch thiếp mới quên lời chàng.