Hò ơ... (chớ) Nói vậy mà chơi
Chớ gió thổi hiu hiu, lục bình trôi líu ríu
Anh đừng bận bịu, bớ điệu chung tình
Con nhạn bay cao khó băn.(ợ)
Hò ơ... Con nhạn bay cao khó bắn, con cá ở ao quỳnh khó câu
- Hò ơ... Ớ này em ơi, hãy nghe cho kỹ
Xưa nay gái không cưới chồng, trai không ở góa
Đoái thấy thương nàng xinh đã quá xinh
Buông lời vừa vỗ vế non, nếu như nàng lo việc cháu con
Sao không kiếm chốn trao thân, gởi thế?
Trên đời bá công bá nghệ
Dưới lại đà tứ thứ tứ dân
Làm người sao khỏi chữ lương nhân
Mà nàng chịu để phòng không ở góả
Sách có chữ rằng phụ thân nan hóa, ít kẻ yêu vì
Nên lấy chồng phải luận phải suy
Phải xem trong lóng đục
Đây đã đến thời phải lúc
Hay là nàng còn cúc đục cù lao
Để anh ngơ ngẩn ra vaọ(ợ)
Hò ơ... Để anh ngơ ngẩn ra vào
Vì thầm yêu trộm nhớ thì dạ nào em bỏ anh?