Ghe em rẽ vô ngọn anh chẳng đón chẳng chờ
Ghe anh tách bến tách bờ, em buồn cho trăng mờ sao
Mình lấy nhau chẳng đặng bởi bà mai lưỡi vắn ít lờ
Mật đường dù chẳng đi đôi
Chút hương rớt lại, một đời chưa quên