Em vào rừng chẳng biết lối ra
Thấy cây núc nác ngỡ là vàng tâm
Cớ sao mà vội và lầm (*)
Núc nác thì nổi, vàng tâm thì chìm
Nhớ ai nên phải đi tìm
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Tìm ai hết đứng lại ngồi
Hết núi lại đồi chẳng biết lối ra


Ghi chú: Hoặc: Đi đâu em vội em lầm