Em thương anh, răng anh không đặng biết,
Còn Anh thương em, giường trần sát vạt,
Chiếc chiếu nọ mòn lưng, áo năm thân rách nát,
Khăn xéo xéo lau mòn.
Sự tình thâm nhiễm, em bậu hãy còn nhớ hay quên?
Anh thương, không thương nỏ biết,
Anh thốt ra những lời thảm thiết hơn thường,
Khiến cho ba phủ Thừa Thiên,
Thấy anh có nghĩa nên em ôm duyên ngồi chờ.