Em là con gái nhà giàu (4)
Em đi buôn chỉ ngồi đầu hàng kim
Lênh đênh chỉ nổi kim chìm
Chỉ thời trôi hết để kim lập lờ
Hỡi chú lái ơi, xích thuyền lại cho chúng em nhờ
Công lao chú biết bao giờ dám quên
Bao giờ đổ núi Tản Viên
Cạn sông Tô Lịch, thiếp mới quên công này