Dời chân ra chốn Kiểng Xanh
Rắn có chân rắn biết, nguộc có lạch nguộc hay
Đặng vàng đặng bạc trong tay
Em chưa mừng mấy, thoáng may gặp chàng
Ngồi buồn dệt gấm thêu vàng
Khung cửi kêu khúc khắc, dạ thương chàng
Một lời nguyền dưới gió trăng
Một trăm năm đi nữa cũng không bằng cựu xưa