Chiều chiều ra đứng ngõ sau (10)
Trông chừng bạn ngọc nước mắt khăn lau từng hồi
Trời làm lẻ bạn lìa đôi
Tiết tháng mười lạnh lẽo mà mồ hôi ra ướt dầm
Đau lòng ruột tợ như kim châm
Ngàn vàng để đó sao người tầm không ra
Chiều chiều cây ngả bóng sa
Lòng người giả dại đi ra dạo vườn
Thấy đôi én liệng nhành hường
Vật còn tưởng vật sao vẫn nhớ thương người tình
Ông trời không soi xét cho hai đứa mình hội ni.