Cờ bạc là bác thằng bần (3)
Cửa nhà bán hết đem thân vào tù
Anh ơi cần phải đi tu
Đồng tiền gây cảnh mịt mù tang thương
Môn xì lát là phường ma dại
Môn bài cao là quỷ quái yêu tinh
Anh đắm say suy sụp gia đình
Đến khi nghèo khổ kẻ khinh người cười
Anh vào sòng vui tươi hớn hở
Chẳng khác nào rồng hội gặp mây
Vào sòng một lát sa lầy
Vô tình đổ nợ bò bầy cũng bay
Nếu không tính, ăn mày bị gậy
Trên đường đời anh có thấy hay không
Ban đầu chơi năm ba đồng
Théc rồi đánh hết sạch trong gia đình
Bây giờ anh nghĩ rất thông
Bỏ nghề cờ bạc vợ chồng ấm no


Ghi chú: Cờ là đánh cờ. Ngày xưa đánh cờ ăn tiền, cũng là một lối đánh bạc. Thời vua Lê Thái Tổ, ai đánh cờ phải tội chặt một ngón tay mất một phân tiền. Bạc là đánh bạc. Thời nhà Lê đánh bạc phải chặt một ngón tay và mất ba phân tiền. Ngay bây giờ cũng là việc quốc cấm. Bác không phải là chú bác, mà nghĩa là chay là Bố như chữ Bác trong những câu: “Người tai mắt đứng trong thiên địa, ai là không bác mẹ sinh thành” (Nhị thập tứ hiếu). Hay câu ca dao khác: “Ai lên phố lạng cùng anh, tiếc công bác mẹ sinh thành ra em”. Cờ bạc là bác thằng bần. Cờ bạc là cha sinh ra anh nghèo (bần có nghĩa là nghèo), ý nói cờ bạc làm cho người ta đang giàu hóa ra nghèo. Câu này phải nói thế này mới trọn nghĩa: “Cờ bạc là bác thằng bần, ruộng vườn bán hết tra chân vào cùm. Đại ý nói cờ bạc làm cho mất nghiệp mà lại phải tù tội nữa, vì là việc quốc cấm. Nguồn (Tục Ngữ Lược Giải, Văn Hoè)