Có trăng nên mới phụ đèn
Chẳng ngon thề thốt thì liền bến hơi
Cười ra nước mắt hổ ngươi
Khen ai khéo đặt nên lời ví xưa
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên vắng ngắt như chùa Bà Đanh