Ở nhà tôi bước chân sang
Bước ngắn bước dài, bước sai lại té
Nghĩ đến nhân tình té mấy không đau
Xin chờ duyên kết nợ trao
Rưng rưng nước mắt nhỏ bao hạt lụy rồi
Thương vì tình nhớ lắm bạn ơi
Thương không thương nói lại cho rồi
Để làm chi ta than đứng thở ngồi cũng tội ta
Nhìn xem bức tượng trong cung
Ôm duyên mà khóc chữ tam tùng mình cũng xa
Ta mừng cho bạn nên thất nên gia
Giàu sang phú quý mẹ với cha chàng nhờ
Phận em như chim bị bão vật vờ
Sớm ăn bãi cạn tối ngủ nhờ lạch sông.