Đầu hôm con bướm phụ tình
Tôi ngồi tôi nghĩ bổ phận mình vô duyên
Canh một trong dạ đảo điên
Trong người khỏe mạnh cũng vì phiền mới hư
Canh hai than khóc rã rời
Khóc hết nước mắt cũng vì người thuở xưa
Hai hàng châu lụy như mưa
Chàng xa thiếp cách thảm chư quớ trời


Ghi chú: Quớ: Ới, ơi, bớ; Khoảng thời gian bằng một phần năm của đêm, thay đổi theo mùa, được coi là đơn vị thời gian ban đêm ở Việt Nam ngày xưa: đêm năm canh cầm canh.