Đàng mòn nhơn nghĩa không mòn
Đây tôi giữ dạ bia son sắt cầm
Xin ai đừng bỏ nghĩa ai
Cất lên than một tiếng ai hoài cũng thương
Viết lên một gánh can trường
Nặng nhẹ cũng gánh cứ đường mà đi
Nặng thời tối nghỉ một khi
Nhẹ thời chậm rãi mà đi hoài hoài
Gánh tôi còn gánh trên vai
Thói thường người nói nào ai gánh rồi
Phần tôi gánh nặng tôi ngồi tôi than
Cất tiếng kêu bà quán bên đàng
Mai giờ có gặp bạn vàng tôi không?
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Nghĩa nhơn bảng lảng kêu không thấy trời
Nước mắt liền nhỏ liền rơi
Liền thương liền nhớ liền rời liền xa
Trông em (Thu) không thấy em (Thu) ra
Năm bảy mùa hạ, năm ba mùa hè
Trách bà Nguyệt lững thững không xe
Đôi ta lững thửng như be rã (kết) đôi