Bữa của nó có trống, bữa ngủ có dòn
Sanh đặng một chút, thật cầm hơn bạc vàng
Vợ tôi đẻ dậy hết vàng (*)
Đêm nào đêm nấy, tôi chàng ràng một bên
Nó nầy nó nói không nên
Để con nó ngủ anh lên nhà trên anh nằm
Nửa đêm tôi xuống thăm
Tôi thương mẹ con nó nằm đêm lạnh chân co
Phận tôi chẳng có lo
Sợ con cảm lạnh tôi, bụng đắn đo không đành


Ghi chú: Bài Chòi (Ba bụng)