Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành líu lo
Em nghĩ mình em cái cúc bạc lưu ly tai
Cúc bạc tình chung thì có
Cái trâm cài vốn không
Cái tóc mây em vấn lộn khăn sồng
Quần lĩnh hâm đôi ba chiếc
Đôi má hồng em nhởn nhơ
Sáng trăng suông
Sáng cả vườn đào, sáng cả vườn chanh
Ba bốn cô đằng ấy có cô nào còn không
Có một cô thật đích cô chưa chồng
Có cho anh ghé chút làm chồng nên chăng
Cô mình về có nhớ chúng anh chăng
Ta về chỉ nhớ cái hàm răng cô mình cười
Mười quan anh chẳng tiếc, chỉ tiếc người răng đen
Cái răng đen ai khéo nhuộm cho mình
Để duyên cô mình đẹp
Cho cái tình chúng anh yêu
Trăm con như cái sợi chỉ đào
Trăm con cái sợi chỉ ấy
Nó cũng buộc vào cái tay anh
Một duyên hai nợ ba tình
Cái tang tình, ngày hai tình mười một
Cái tình mong song hỡi tình
À lên một lên hai lên ba lên bốn
Làm con mẹ cha lên chín lên mười
Soi gương tình chung đánh phấn
Tang tích tịch tang tình tang
Cho nó đẹp em sắp ra lấy chồng